Có đôi khi, ngồi một mình… nghĩ về, một điều gì đó… Điều gì đó… thật gần, mà cũng thật xa xôi…

” Hạnh phúc như đôi chim uyên, tung bay ngập trời nắng ấm.
Hạnh phúc như sương ban mai, long lanh đậu cành lá thắm.
Tình yêu một thoáng lên ngôi, nhẹ nhàng như áng mây trôi.
Dịu dàng như ánh trăng soi, êm êm thương yêu dâng trong hồn tôi……




Nghe như chim trời phiêu lãng, theo mây trời lang thang,
rong chơi cùng năm tháng.
Ôi đêm đêm cùng tiếng hát, cho vơi niềm thương nhớ,
còn gì cho ước mơ….
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa…
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu mộng đẹp nên thơ.
Tình yêu đã chết trong tôi, nụ cười đã tắt trên môi.
Chỉ còn tiếc nuối khôn nguôi cô đơn, bơ vơ,

tiếng hát lạc loài…”