Những nét buồn phiền hiện trên gương mặt bà ngày càng rõ nét… Dù bà cố gắng sửa xoạn bản thân...
Có lẽ bà nghĩ ngợi rất nhiều…
Cái gọi là gia đình ấy…

ĐỨa con gái duy nhất của bà , hạnh phúc trong tay nó đang rất mong manh….
Đứa con trai cả_ ” một thằng đàn ông nhu nhược!” Đúng sai không phân biệt được. Nghe vợ hơn người mẹ , kể từ khi có đủ nếp, đủ tẻ. BÀ, người chăm chút cho những đứa con từng bữa ăn giấc ngủ… Khi tuổi già càng đến gần , bà chẳng biêt trông dựa tinh thần vào đứa nào cả. Phải chăng con cái với cha mẹ chỉ như cánh chim trời? Trong nhờ đục chịu?
Cô con dâu cả, bà thương nó từ khi về làm dâu, thương không phải cái tính chịu thương chịu khó như những cô con dâu khác. Thương vì hoàn cảnh nó sớm mât cha , mât mẹ… Bởi từ ngày về nhà chồng , bà chưa được nghe câu chào hỏi bao giờ. Là con dâu cả, nhưng dường như chẳng bao giờ nhớ đến ngày dỗ kỵ của gia đình? Một tay bà quán xuyến hết! Lẽ ra nó phải hiểu được điều đó, thiếu thốn tình cảm sao không xem bà  như một người mẹ? BÀ chẳng khó khăn gì, cái cơ ngơi đó bà dành cho riêng vợ chồng nó hết! .Lẽ ra chúng nó phải biết điều với bà, hiểu, chăm sóc, quan tâm với trách nhiệm làm con.
Người ta nói không gắp được miếng thịt, miếng cá thì cũng được lời nói cho mát lòng hả dạ.
Không.
Chồng nghe vợ.
Có đủ nếp đủ tẻ nó càng được thể.
Ngoài kia ai cũng làm mẹ, ngoài chăm sóc con cái, người ta còn quán xuyến vun vén cho gia đình.
Từ khi có của ăn, của để… nó càng ỷ lại cho bà giúp việc hoàn toàn, ôm con gác chân lên ghế chờ bữa.
Còn rất nhiều điều bà phải đối mặt mỗi ngày như thế?….
Bà thở dài nghĩ đến thằng con út… Tuy đã có gia đình, nhưng bà vẫn là nơi che chở chính cho những lúc suy nghĩ, hành động vội vàng…
Đôi bàn tay khô ráp vì cuộc đời.
Nhìn vào bà, ai cũng  tưởng rằng bà hết lo hết nghĩ. Đôi vai bà sẽ lại gầy hơn, yếu hơn theo tháng ngày… Thương con nhưng Sao có thể đi theo gánh gồng cho cuộc đời chúng mãi?
Chiều tắt nắng… bà ngồi  thả ánh mắt về hướng xa xăm…..