Đừng buông tay em, đừng làm em khóc, đừng làm nhòe mi ướt một mình em quay trở về.
Còn yêu em nữa không người? Còn chút tình cảm nào dành cho nhau như ban đầu trao gửi? Xin nhìn lại ngày tháng mộng mơ mình từng hạnh phúc mà gom góp lại tình này cho khỏi thương vay.
Còn thương em nữa không người? Còn lay động trước tình yêu em trọn vẹn dành riêng một người. Còn không? Còn không? Đừng lặng lẽ, đừng cúi mặt, đừng di mũi giầy trên nền cát trắng mà lòng đắn đo…

Nếu còn yêu hãy một mình bước lại phía em đây, nếu còn thương xin chìa bàn tay nắm lấy bàn tay em thật chặt, nếu còn rung động xin lau cho em dòng nước mắt… Chỉ để biết rằng em vẫn mở rộng lòng đón người trở lại bên nhau. Sẽ tha thứ hết, sẽ quên hết chuyện buồn và sầu tủi bởi lòng còn mênh mang nỗi nhớ.
Người là gió nên hay phong tình, em là cây nên u sầu bám chặt với đất sâu. Gió thổi lá reo mừng vì ngày mai gió mang mưa về tưới đẫm lá xanh thêm, gió giữ nắng lại trên màu xanh nguyên thủy để em là lá mang hương trời gửi cho người mang đi. Tình ở đời cỏ cây còn biết đến huống chi “người với người sống để yêu nhau”.
Xin hãy giữ em ở lại bên người, đừng để em buông tay người nhé. Còn ái ân là còn nơi cho nhau trở về, đừng ngần ngại hay nuối tiếc chuyện phong sương. Quên hết, bỏ hết những gì còn nhàu nhĩ dở dang ghé thăm lòng. Em còn đó vẹn chữ yêu người mãi mãi, chỉ sợ người chưa đủ ý chí ở lại bên nhau. Thương lắm đó cái tình nồng ban đầu đến trong mặn mà đằm thắm nên đâu dễ rũ bỏ một chiều và chỉ một lời nói thôi người đi theo gió tới ngàn mây. Vậy là hết hay sao?
Còn nhớ không bài thơ người ghép sai vần để em đọc rồi ôm bụng cười vang suốt buổi, còn nhìn thấy không chiếc khăn hồng thêu chỉ đỏ dòng chữ love you hiện hữu theo em với người suốt những ngày dạo chơi. Nắm lấy tay em và kéo em trở lại gom nhặt niềm tin hi vọng mai này hàn gắn những vết nứt đã qua. Ôi gió mây đa tình nên người cũng khiến ai khác ngoài em ngẩn ngơ đôi ngả. Cho em trở về tựa bờ vai xưa vững chãi, sẽ nở nụ cười chào đón nhau như bài thơ không tên làm quen rất độc, sẽ âm thầm lau dòng nước mắt bằng chiếc khăn mang theo tình yêu mãi mãi. Bức hình ấy chụp chung trên con phố nhỏ có loài hoa vàng mãi chẳng biết tên…
Cứ mênh mang buồn vì người không cho em niềm hi vọng vào lí trí con tim. Đừng để em rời xa người chỉ vì lòng bao dung không đủ rộng, trái tim không đủ chia đôi bến bờ tha thứ với cảm thông.