1.     Tám tuổi. Chiều cuối thu sũng nước.

Con bé đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, chân trần trên nền đất ướt và bộ quần áo nhãu nhĩ cũ rích đến đáng thương. Nó đứng chăm chăm nhìn về phía chiếc bàn gỗ con con, chỉ vừa đủ kê một chiếc bếp dầu với chảo gang lớn và chất lỏng sóng sánh đang sủi nhẹ bên trong. Người ta cho vào đấy từng thìa bột lỏng, một miếng chuối mỏng, khoai và dừa. Sau đó lại vớt lên những chiếc bánh vàng ươm thơm nức mũi.

Tôi đi ngang qua con nhóc. Dừng lại trước cái bàn nhỏ, nhìn thẳng vào bà thím vẫn đang thoăn thoắt gắp từng cái bánh gác lên chiếc vỉ nhôm. Bà ta nhìn tôi và cười. Nụ cười hiền làm đuôi mắt hằn lên những vết gấp nhăn nheo.


“Bán cho con một cái ạ.” Tôi rụt rè chìa tờ một ngàn duy nhất còn sót lại trong túi áo khoác. Tôi chỉ mới tám tuổi, một ngàn này là toàn bộ tài sản riêng tôi có.

“Của con đây con trai.” Bà ta gắp lên một chiếc bánh dẹt vàng ruộm, kẹp trong miếng giấy xé ra từ cuốn tập cũ, đưa cho tôi. Tôi cầm lấy nó. Chiếc bánh nóng hổi làm đầu ngón tay tôi tê rần, đỏ ửng.

Con bé vẫn đứng đó. Nó chuyển ánh nhìn vào chiếc bánh trên tay tôi với đôi mắt to tròn long lanh chứa đầy ngưỡng mộ.

Trời tháng mười ướt át là một cô nàng ủ dột, buồn tẻ. Mưa nhẹ lất phất lại phủ đều lên mọi vật. Thành phố chìm hẳn trong một màu xam xám như được vẽ nên từ chì đen.

“Này, mày có muốn ăn chung không?” Tôi nói với con bé.

***

Mái hiên ngắn lợp tôn, gỉ sét. Những giọt mưa mang bụi và mạt sắt gỉ rơi lộp độp xuống mặt đường phía trước. Đỏ quạch xen lẫn xám đen.

Tôi nấp dưới mái hiên với con bé ấy. Hai đứa trẻ, những giọt mưa không trong suốt và một chiếc bánh đã nguội. Chúng tôi chia nhau chiếc bánh. Nó một miếng, tôi một miếng. Chúng tôi chia nhau những câu chuyện. Nó một câu và tôi một câu.

“Này nhà mày ở đâu thế?” Tôi hỏi

“Ở kia kìa. Cuối xóm. Nhà có cây mận trắng chìa hẳn ra bên ngoài ấy.” Nó trả lời.

“Mày là con cô Hòa hả?”

“Ừ. Sao mày biết mẹ tao?”

“Cả xóm này ai mà không biết, cô Hòa không chồng mà có con. Chậc, thật sự là… mày không có ba thật à?” Tôi nhíu nhíu mắt với vẻ nghiêm trọng hỏi nó. Nó nhìn tôi. Mắt mở to đầy giận dữ.

“Ai mà lại chẳng có ba.” Nó hét lên. Tay nó vung ra đẩy mạnh vai tôi một cái khiến tôi chới với suýt ngã xuống nền đất ướt. Tôi cáu.

“Chỉ là…. Chỉ là tao không biết mặt ba thôi. Chứ tao cũng có ba mà.” Nó thút thít.

Tôi ngây người im lặng, ngậm chặt miệng ngồi sát bên cạnh nó. Ngước mắt nhìn bầu trời giăng đầy mây xám đang dần loãng ra.

Đó là lần đầu tiên tôi biết nó. Con bé xấu xí không có tên.

***

2.     Chín tuổi. Chiều đông.

Tháng cuối năm lạnh đến bất thường. Những cơn gió rét hì hục thi nhau cào xướt từng lớp vỏ sần sùi của hàng cây không lá.

Nó đứng trước mặt tôi. Váy xanh nhạt xúng xính với chiếc nơ bướm to đùng sau lưng. Giày búp bê màu đỏ xinh xắn. Áo khoác len gắn hai cục bông tròn tròn lủng lẳng. Quần áo đẹp. Nhưng con bé chẳng đẹp hơn là bao.

Những thứ xinh đẹp trên người nó chỉ là một cách buồn cười khiến nó trông xấu tệ. Cánh tay gầy nhẳng đen xạm, tái ngắt đi vì lạnh. Đầu tóc ngắn cụt và khuôn mặt nhỏ xíu khiến đôi mắt to cộ ra. Tôi bật cười khanh khách trước ánh mắt tức tối và khuôn mặt đỏ lựng vì ngượng của nó.

“Mày cười gì?”

“Hôm nay mày điên đấy à? Trời lạnh thế này mày muốn thành công chúa ‘cà rem’ hả? Ha ha” Tôi chùi chùi khóe mắt ươn ướt vì cười.

“Thằng cà chớn.” Nó hét lên.

“Cái gì?” Tôi quát lại. Miệng vẫn ngoác ra toe toét.

Nó chạy vụt về phía tôi như một cơn gió nhẹ màu xanh lam. Cơn gió ùa tới ôm cứng lấy cổ tôi. Tôi đứng hóa đá, sửng sốt. Miệng lắp bắp không nói được một câu đàng hoàng. 

“Mày…. Mày…. Mày làm gì thế?”

“Này thằng cà chớn. Tao có ba rồi nên giờ cả nhà tao sẽ dọn đến nhà mới. Không gặp mày nữa đâu. Mày không được quên tao đấy nhá.” Con bé nức nở, khuôn mặt nhỏ đặt trên vai tôi khuất hẳn về phía tôi không sao thấy được. Tôi nghĩ nó đang khóc thật.

“Ừ. Tao không quên mày. Mày còn nợ tao nửa cái bánh chuối.”

“Híc, Tao sẽ nhớ mày lắm.” Một giọt nước nóng hổi trượt dài phía sau cổ tôi. Nhồn nhột. Bỏng rát.

Tôi nghe thấy tiếng nấc ngắt quãng của nó. Tiếng nấc nện mạnh vào tai tôi, đánh thức một thứ ủy mị vô hình đang say ngủ. Có chút gì đó nghèn nghẹn trồi lên khỏi lồng ngực. Tôi vỗ nhẹ vào đầu vai của nó. Thở dài.

Mưa ở đâu rơi xuống chóp mũi tôi thế này nhỉ? Giọt mưa ấm từ mũi rơi xuống mu bàn tay.

Chúng tôi chia tay nhau. Chín tuổi, tạm biệt.



***

3.     Mười sáu tuổi. Chiều hè. Mưa giông vừa đi khỏi.

Tôi ngồi thu lu uể oải trên bậc thềm của một ngôi nhà đóng kín cửa, hướng ra con đường nhỏ, chán đến buồn tẻ. Sau cơn mưa giông nhỏ giọt hiếm hoi, hơi đất bốc lên nồng nặc lại khiến tôi càng thêm ngao ngán. Tôi ngồi thừ ra, đưa mắt nhìn về một khoảng vô định, nơi mà tôi nghĩ có thể thấy được ước mơ của chính mình. Nửa tờ giấy A4 trên tay đã bị xé thành nhiều mảnh lúc nào không biết. Thứ còn lại chỉ là những vụn nhỏ không đều rơi trên nền đất trông như những đốm tuyết trắng giữa trời hè.

“Này, đừng có xả rác trên đường vậy chứ.” Tiếng của một đứa con gái không biết xuất hiện từ đâu, bất ngờ vang lên. Con nhỏ lạ hoắc nhướn đôi mắt to tròn nhìn tôi. Đôi mắt rất đen và sáng.

“….” Tôi không trả lời, chỉ ngoảnh mặt đi nơi khác. Nhưng có vẻ nhỏ sẽ không để cho tôi yên với đống giấy vụn li ti trên vỉa hè.

“Sao cậu vô ý thức thế? Giấy cậu xả ra cậu phải dọn đi chứ!” Nhỏ dùng mũi giày sandal hất mũi chân tôi. Đôi mắt to nhướn lên, càng to hơn nữa.

“Tránh ra đi. Cậu là nhân viên vệ sinh đấy hả?” Tôi vứt mạnh nửa tờ giấy còn lại trên tay xuống đất. Đứng dậy bỏ đi.

“Đi đâu đấy?”

“….”

“Này! Đi đâu đấy.”

“….” Tôi bước thẳng đến chiếc xe đạp của mình mà không thèm nhìn lại đứa con gái vô duyên cứ liên mồm léo nhéo những việc thừa thải.

“Này…. Cậu muốn học vẽ hả?”

Tôi đứng khựng lại. Lườm nhỏ bằng ánh mắt tôi nghĩ không khác viên đạn là mấy. Nhỏ bước tới trước mặt tôi, huơ huơ nửa tờ giấy A4 còn lại với dòng chữ in đậm to oành: ‘Đăng ký học mỹ thuật…’

“Tại sao lại xé nó đi? Giữ lại mà đăng ký chứ.” Nhỏ xoay ngang xoay dọc mẩu giấy rồi lại nhìn tôi với đôi mắt trong chứa đầy thắc mắc.

“Sao cậu nhiều chuyện thế?” Tôi đến phát điên với con nhỏ chập cheng này mất. Tôi dựng chân chống xe, với tay giật lại mẩu giấy. Tất nhiên, nhỏ vẫn giữ chặt lấy nó.

“Thì do mình thích bao đồng.” Nhỏ toét miệng cười. Nụ cười lấp ló lúm đồng tiền nơi khóe miệng sâu. “Chỗ này dạy tốt lắm đấy. Bác của mình mở lớp mà…. Học đi đừng có lăn tăn.”

“Nhưng ba mẹ tôi không cho.” Tôi gằn giọng. Tay đưa ra giật phắt tờ giấy tả tơi từ tay nhỏ. “Phiền quá! Trả lại đây.”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà giống con nít vậy? Ba mẹ cậu luôn nghĩ đến thứ tốt nhất, an toàn nhất cho cậu nhưng cậu phải biết nghĩ đến ước mơ của mình. Nói chuyện với ba mẹ cậu đi. Đừng để đến khi mọi chuyện rập khuôn rồi mới vò đầu hối hận.” Nhỏ hét theo sau lưng tôi mặc cho tôi vẫn nhấn bàn đạp đạp về phía trước. Giọng của nhỏ lanh lảnh, bám riết lấy tôi cả một quãng đường dài….

….

“Đồ thất hứa. Cậu thật sự không hề nhớ tôi.” Có cô gái nhỏ ngồi phịch xuống bậc thềm trước cửa ngôi nhà lạ. Cô đưa tay nhặt từng mảnh giấy vụn cho vào lòng bàn tay. Nụ cười trên môi bỗng nhạt nhòa.

….

Tối đó, sau một cuộc tranh cãi kịch liệt với ba mẹ. Tôi bước thẳng lên phòng mình, lôi từ trong balo một tờ giấy A4 gấp tư khác và bắt đầu điền kín thông tin. Đúng! Có thể bây giờ tôi làm ba mẹ thất vọng nhưng ít ra trong tương lai tôi sẽ không làm mình, gia đình và cả thế giới thất vọng.

Suốt một tuần sau đó tôi vẫn đi trên con đường cũ nhưng chưa từng vô tình gặp nhỏ lần thứ hai. Tôi đã bắt kịp chuyến tàu theo đuổi ước mơ nhưng lại để lỡ mất chuyến xe nói lời cám ơn với con nhỏ kì lạ.

Tôi xách theo nhiệt huyết lao về phía tương lai đang vẫy tay chờ. Chia tay tuổi mười sáu. Vô tình bỏ lỡ một vài điều bí mật.



***

4.     Hai mươi mốt tuổi. Chiều Hà Nội.

Vy khoác chiếc túi xách con màu be nhạt lên vai, nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước. Bỏ lửng lời xin lỗi thì thầm trên bờ môi anh đào chín mọng. Vy bỏ đi. Quán cà phê đông đúc chỉ còn mình tôi lạc lại. Bơ vơ. Đơn độc.

Hà Nội tháng này nắng đẹp. Những đốm nắng vàng tươi nhảy nhót múa đều trên những tán lá xanh. Và thỉnh thoảng, nắng nghịch ngợm xỉ thẳng vào mắt tôi, nhức nhối. Tôi tự cho phép mình uống một chút hơi men dù đồng hồ chỉ mon men nhích về con số bốn. Bốn giờ chiều, trời đẹp, còn quá sớm để nhấn mình trong những khoảng trống ngập ngụa nỗi buồn.

Hai mươi mốt tuổi, chia tay mối tình đầu tại một nơi xa lạ. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là cô đơn giữa một đám đông.

“Chỗ này trống đúng không? Cho mình ngồi đây nhé!” Cô gái tóc dài chấm eo thẳng mượt, váy trắng bồng bềnh nghiêng người nhìn tôi với ý dò hỏi. Tôi gật đầu lịch sự đồng ý. Quán đông và tôi không có bất kì lý do nào để đuổi khéo một cô gái.

“Ấy học mỹ thuật hả? …. Đăng! Tên cũng hay hay.” Cô gái chống cằm nhìn bàn tay tôi rồi lại liếc về phía ống đựng giấy vẽ có viết tên tôi ở ngay bên cạnh. Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ thích thú khó hiểu.

“Ờ…. Ừ….” Tôi lúng túng trước ánh mắt của cô. Trong vô thức tôi đưa bàn tay đang đặt trên mặt bàn gỗ về. Vụng về nhấc lấy ly rượu trước mặt.

“Nhìn là biết ngay. Hi hi.” Cô gọi cho mình một cốc matcha xanh mát với lớp kem tươi mềm phủ kín miệng ly. Cô vẫn tiếp tục bắt chuyện với tôi. “Nhưng mà họa sĩ này! Sao ấy lại có ý định say xỉn trong một buổi chiều đẹp thế này nhỉ?”

“Vì tôi thất tình.” Tôi cười cười. Giọng nói lấp lửng nửa đùa nửa thật.

Cô ấy nhìn tôi không nói gì. Ánh mắt thoáng cụp xuống rồi lại ngước lên vẫn trong veo như cũ. Cô ngồi nhâm nhi cốc matcha đầy kem của mình rồi vu vơ hát một vài lời tôi không biết. Những câu hát tiếng Pháp lạ kì.

Comme une salamandre, l'amour est merveilleux (*)
Et renait de ses cendres comme l'oiseau de feu,
nul ne peut le contraindre
Pour lui donner la vie.
Et rien ne peut l'eteindre
Sinon l'eau de l'oubli.

L'amour, c'est pour rien
Tu ne peux pas le vendre
L'amour, c'est pour rien
Tu ne peux l'acheter.

“Những gì đã qua cũng sẽ nhạt nhòa dần.” Cô bất ngờ nhìn thẳng vào mắt tôi. Giọng nói thấp hẳn xuống một quãng. “Này họa sĩ. Sao trí nhớ của ấy tệ thế nhỉ? Đã nói là đừng quên rồi mà!”

“Hả?” Tôi ngây người nhìn sững vào cô. Những gì đang diễn ra tôi chẳng thể nào theo kịp nhịp điệu của nó. Tôi như một con rùa chậm chạp bị hất cẳng khỏi câu chuyện liên quan đến chính mình.

“Haiz. Sau này gặp lại, hy vọng ấy còn nhận ra mình.” Cô nàng đứng dậy mỉm cười rồi bước lẹ ra khỏi quán. Cô ấy đi cũng nhanh như Vy. Chỉ có điều, Vy thì chạy trốn còn cô ấy là biến mất. Như một cơn gió tan vào hư không.

Ánh nắng vàng nhảy nhót trên mái tóc đen dài, bóng váy trắng biến mất hoàn toàn sau cánh cửa xe taxi màu xanh sập mạnh. Chiếc xe lao vút đi hòa vào dòng người đông đúc. Bỏ mặc tôi với cố gắng đuổi theo, vô vọng.

Hình như tôi đã nhớ ra một điều gì đó. Một khoảng kí ức bị đánh rơi. Một lời hứa trẻ con đã vô tình bị quên lãng.

Con bé đen nhẻm kệch cỡm trong chiếc váy xanh thắt nơ bướm.

Cô bé lắm điều trong buổi chiều hè nặng trịch, rải rác những vụn giấy trắng li ti.

Hay cô nàng xinh xắn đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất để lại tôi chếch choáng trong hơi men nồng đậm của nắng Hà Nội.

Lời hứa cũ kĩ được gió nhặt lại, thổi sạch lớp bụi thời gian.

‘Mày không được quên tao đấy nhá!’

‘Ừ. Tao không quên mày.’



***

 5.     Hành trình đuổi bắt một trái tim.

Cô bé cô đơn lạc lõng giữa những đứa trẻ cùng tuổi. Buồn bã trong những tháng ngày bị tất cả săm soi, bàn tán. Chẳng có ai xem cô như một đứa trẻ bình thường. Chưa từng có ai lại gần cho cô một chút hơi ấm của sự quan tâm.

Nhà cô nghèo. Mẹ làm thêm ở một tiệm bán tranh thêu. Những đường kim, mũi chỉ đan xen trên nền vải trắng là tất cả nguồn thu nhập duy nhất. Một đứa trẻ thiếu thốn mọi điều, chỉ dám đứng nhìn thứ mình thích từ một nơi thật xa.

“Này, mày muốn ăn chung không?” Đó là lời quan tâm đầu tiên từ một người xa lạ. Đó là người bạn đầu tiên. Một cậu con trai dễ thương nhất cô từng biết.

Rồi cô có cậu là bạn. Những buổi chiều đứng đợi cậu ở con đường nhỏ, nơi cậu vẫn thường xuyên đi học về. Ngồi cạnh nghe cậu than thở vô số câu chuyện không đầu không cuối về cái nơi thú vị mang tên ‘trường học’. Cô còn một năm mới được bước chân vào đó. Và đấy là lần đầu tiên cô phát hiện ra, cái đứa vẫn thường xuyên ‘mày’, ‘tao’ chí chóe với mình vốn là một thằng nhóc hơn mình những hai tuổi. Mà thôi, mặc kệ! Trẻ con có quyền xem khoảng cách đó bằng không.

‘Ba’ xuất hiện. Đột ngột. Thay đổi mọi thứ vẫn nghĩ sẽ là mãi mãi. Về nhà mới, bắt đầu vào học một ngôi trường khác, có một gia đình đủ đầy. Thật tốt nếu như những thứ đó không vô tình lấy mất của cô một tên bạn mà cô thầm mến.

“Ừ. Tao không quên mày.” Lời hứa bâng quơ của một đứa trẻ chưa từng hiểu trọn nghĩa từ ‘hứa hẹn’.  Khắc sâu vào niềm tin bền vững của cô gái nhỏ ngây thơ.

Mười bốn tuổi, ghi nhớ lời hứa.  Thử thách vận may tìm thấy cậu giữa thành phố cũ đã lâu mới trở về. Mọi thứ đều thay đổi, cậu cũng đã thay đổi ít nhiều. Chỉ là may mắn mỉm cười, cô có thể nhận ra cậu một mình lạc lõng giữa không gian chật ních cô đơn.

Những ngày tháng cuối cùng của tuổi mười tám, nghe tin cậu ra Hà Nội. Theo chân cậu khắp mọi nơi. Lặng lẽ bước theo cậu trên mọi nẻo đường, từng ngách phố cổ. Chăm chú nhìn cậu say sưa vẽ vời từ những khoảng cách không gần, cũng chẳng xa xôi. Hà Nội là nhà cô bao nhiêu năm nay, lại chỉ là nơi tạm bợ cho cậu ở trọ. Thế mà, rành rọt phố xá, luẩn quẩn mãi vẫn chẳng thể bắt lấy một ánh nhìn.

Cậu biết yêu, rồi cậu chia tay. Cô vẫn chỉ là người qua đường xa lạ. Cô gái nhỏ với lời hứa nhỏ. Hình như, chỉ mình cô còn nhớ và kiếm tìm.

Ba tháng sau sinh nhật mười chín tuổi. Tạm biệt quê hương nhỏ bé để bay đến thành phố lộng lẫy bậc nhất Châu Âu, cô tạm thời giấu cậu vào một ngăn bí mật. Hẹn ngày trở về, cô sẽ thử thách vận may thêm một lần nữa. Lần cuối cùng.



***

 6.     Hai mươi ba  tuổi. Paris nhõng nhẽo.

Trời Paris mới hôm qua vẫn còn lơ thơ vài vạt nắng mỏng, hôm nay đã lãng đãng mây mù. Thời tiết trở rét, mưa bụi lất phất khiến mọi vật ướt mềm, nhão nhoét. Tôi chạy biến vào một mái hiên bất kì gần đó, giũ lấy giũ để chiếc áo khoác dày ngấm mưa.

Trời chưa tối nhưng đã nhập nhoạng. Mặt trời lười biếng trốn sau đụn mây dày nên thành phố phải lên đèn sớm hơn mọi hôm. Ánh sáng này trộn lẫn ánh sáng kia. Tái nhợt. Cả không gian kinh đô ánh sáng chìm sâu trong một màu xám trắng của mưa, lòe nhòe của những bóng đèn heo hắt, cố gắng tranh giành với chút sáng yếu ớt của ngày chưa tàn. Tôi ngao ngán ngắm nhìn dòng người vội vã. Lắng nghe âm thanh ồn ào huyên náo của xe cộ và tiếng người lẩm bẩm bất mãn với trời.

Paris hôm nay là một bức tranh lem luốc, xấu xí và nhạt nhẽo.

Tôi dựa lưng vào bức tường kính của một tiệm bánh be bé giữa con phố đông người. Ánh đèn màu cam ấm áp hắt ra từ những khoảng trống trên nền kính đủ bao trùm lấy tôi và xua bớt tông màu tẻ nhạt xung quanh. Mùi bánh mì bay ra thơm phức, làm lòng người cũng vô thức ấm hẳn, mặc những đợt gió lạnh thổi thốc vào người. Tôi nghiêng đầu nhìn biển hiệu treo lệch trên cao. Biển hiệu trắng trên cánh cửa gỗ sẫm màu. ‘La Cerise Bakery’(**). Một cái tên ngọt ngào quá đỗi.

Tôi mỉm cười nhìn biển hiệu nhỏ xinh với vòng hoa màu tím nhạt treo lủng lẳng bên dưới. Lia mắt nhìn khoảng tường trưng bày bánh phía bên kia. Bất chợt giật mình. Tim đập hụt một nhịp.

Em đứng đấy, áp mặt vào bức tường kính trong suốt. Đôi mắt to tròn ngắm nghía từng chiếc bánh xinh xinh trong tủ với vẻ thèm thuồng. Khóe môi bặm chặt, bàn tay nhỏ cho vào túi áo khoác một lúc rồi bất giác thở dài. Tôi nghe em nói một câu gì đấy bằng tiếng Pháp rồi buồn bực đưa tay lên đầu chỉnh lại chiếc mũ len đội lệch. Hình như là đãng trí quên mang tiền rồi. Tôi cười, chăm chú theo dõi từng biểu hiện đau khổ một cách hài hước của em.

Em dường như đã ngừng thay đổi. So với lần cuối cùng gặp em vào hai năm trước em vẫn chẳng khác là bao. Vẫn mái tóc dài chấm eo giờ chỉ hơi loăn xoăn một chút. Vẫn đôi mắt to tròn và khóe miệng sâu mỗi khi cười thấp thoáng chiếc lúm đồng tiền xinh xinh.

Tôi nhón chân bước nhẹ về phía trước. Hôm nay xấu trời nhưng may mắn lại mỉm cười với tôi rất tươi. Tôi tìm em hai năm tròn rồi em ạ.

“Nếu tôi mua cho đằng ấy một chiếc bánh macaron, ấy phải nói tên mình cho tôi đấy nhé!” – Tôi mở lời bằng vốn tiếng Pháp bập bẹ của mình.

Em ngước mắt nhìn tôi. Sững sờ ba giây rồi bật cười khanh khách.

“Hai cái. Phúc bồn tử và chocolate.” Em trả lời bằng tiếng Việt. Thứ tiếng ngọt ngào, quen thuộc nhất giữa thành phố rộng lớn xa lạ.

“Ừ. Hai cái…. Nói luôn cả địa chỉ nhà.”

“Hi hi…. Chào Đăng! Lâu ngày không gặp. Nhà Thư ở cuối đường này.” Em vẫn nhìn tôi chăm chú. Mắt cong cong ánh lên nét cười sáng bừng cả một khoảng trời xám. Khóe miệng sâu, lấp ló lúm đồng tiền cứ tủm tỉm cười mãi không thôi.

Em làm một hành trình dài dọc theo dải đất chữ ‘S’ để bắt lấy một trái tim, đòi về một lời hứa. Tôi vượt một chặng đường xa, ra khỏi ranh giới lãnh thổ để nắm chặt một bàn tay, giữ lấy một nửa định mệnh.

Xin chào! Chúng ta lại gặp nhau.



***

7.     Một chút vụn vặt của sau này.

“Đồ thất hứa. Thế mà phải đợi từng ấy năm mới nhận ra.” Em vừa ăn bánh vừa nhéo vào tay tôi một cái đau điếng.

“Con gái lớn thay đổi ghê thế ai mà biết chứ. Có ngon thì cứ gầy nhẳng, đen nhẻm, để quả đầu cụt lủn như xưa đi, xem có nhận ra không.” Tôi gân cổ cãi lại.

“Á à! Già mồm này.” Em nhéo tiếp cái thứ hai, vẫn chưa chịu buông tha cho tôi.

“Hai năm đi hỏi thăm khắp nơi, kiếm vé máy bay sang đến tận đây. Loanh quanh lòng vòng đến mức tuyệt vọng. Vậy mà vẫn chưa đủ để được tha thứ hả?”

“Ừ.”

“Thế phải làm thế nào?”

“Mua bánh chuối đi.”

“Sao lại đòi thứ xa xỉ thế?” Tôi nhăn nhó.

“Ôi! Nhớ nhà quá, phải học thêm một năm nữa mới được về.” Em dựa vào người tôi. Ôm bịch bánh trong lòng, ngước nhìn lên trần nhà sáng đèn. Thở dài ảo não.

Ừ. Paris nghèo nàn lắm, không có nỗi một cái bánh em cần đâu.

“Để đấy, mai chiên vài cái là được chứ gì!” Tôi nắm nhẹ lấy tay em, giữ chặt trong lòng. “Đợi về nhà, Khi nào tháng chín, tháng mười đến, mỗi ngày đều sẽ mua cho Thư.”

“Thật nhé!”

“Thật.”

Chiều nay, gió bỗng nhiên ấm lạ.



(*) Một đoạn của bài hát: L'amour C'est Pour Rien.

Tạm dịch đoạn trên là:

Như một điều mạnh mẽ, tình yêu là điều diệu kì
hồi sinh từ tàn tro như phượng hoàng,
Không ai có thể cấm cố
dành trao cho cuộc sống
Và không điều gì có thế xoá nhoà
ngoại trừ dòng chảy của lãng quên

Tình yêu, đó không dành cho toan tính
em không thể bán đi
Tình yêu, đó không dành cho toan tính
em không thể mua lại



(**) Tạm dịch là: Tiệm bánh Anh Đào