Có lẽ suốt cuộc đời này , sẽ chẳng có ai viết cho anh như em. Từ lúc khởi đầu, cho đến khi kết thúc. Làm j có phải không?. Những yêu thương ngày đó đã lùi về quá khứ… Chỉ còn những lời lẽ chua chát, ngậm ngùi… khiến người ta phải nhìn lại .. phải ngẫm nghĩ… Bởi vì nó là hiện thực không thể chối bỏ.
Khi anh đọc được những suy nghĩ này, thì cũng là lúc em đặt dấu chấm hết cho tình cảm của chúng ta. Vì… em không còn muốn vương vấn về anh nữa.
” Mỗi thứ trong đời, điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn.”
Lời bài hát khiến em bật lên cười nhạt… Vì hình như cả 3 chúng ta đều đã vượt quá giới hạn?!
Em không còn trẻ con để không hiểu được: ” Chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi ” . Và em cũng không hay đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho ông trời hay định mệnh, giống ai cả.vì :” Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy! ” . Những j anh ”dành” cho em ngày ấy… hoàn toàn không phải do hoàn cảnh đưa đẩy, mà là do con người cả đấy thôi?!….

Vì thế em cũng chẳng mấy ngạc nhiên với những ai sống rất BẢN NĂNG. Khi vui thì hát, khi buồn thì khóc, bát vỡ rồi lại lành, chẳng phải lo lắng để đánh mất hy vọng, vì phát hiện ra cuộc đời này còn cho họ những ước mơ…

Nhưng hình như họ đã quên mất đã từng bị bội bạc… Lúc hết hy vọng… cũng từng: ”Trách than đời phũ phàng”!?
…………………………………..
Anh trở về với cuộc sống thường ngày… Em cũng vậy… Mỗi sáng thức dậy… những điều em thấy trong ” cuộc sống” hàng ngày… Tất cả… đều khiến em liên tưởng đến anh…
Khác là bên cạnh đó, anh còn những dự định.. Những cuộc nhậu thâu đêm, tiếng chạm ly với nhiều mục đích … Em hiểu hết!… Đó là sự ”khác” dễ nhận thấy ở một người mà em đã từng biết đến…
Em về lại với cuộc sống… Mọi thứ vẫn tiếp tục… Đâu đó , như có ai đang nhìn vào cuộc sống của em và anh trêu chọc… Hai con người, hai cuộc sống… Dù mình từng nắm tay nhau đi chung một con đường ….
Hôm qua đã là quá khứ của hôm nay , hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai .
Sự thật là vậy.
” Hôm qua còn mới e ấp bên nhau…. Bỗng như cơn mưa rào… Tình.. đã.. chết.. nơi.. xa .. vời…”
Hôm nay, em không còn hiểu anh nữa rồi…
Một lời anh nói “…anh không còn là anh ngày xưa nữa…” Khiến trái tim em nhói đau… Có lý j em vẫn theo đuổi một hình bóng ngày đầu?. Có lý gì??? Dẫu chúng ta vẫn dõi theo nhau… Anh có cuộc sống riêng của anh, và em có cuộc sống riêng của mình, với những mối quan hệ xã hội bình thường, chỉ là không “hợp” mắt anh.
_” Chỉ một điều không thay đổi trong anh được ! đó là hình bóng của em…”
Có ai đánh thuế lời nói đâu anh . Vậy mà vẫn có một đứa ngốc nghếch…vẫn nâng niu từng nét chữ trong lòng….
Lời anh nói còn mới lắm…Tình cảm đó anh giữ được bao lâu trong trái tim mình?… Hay chỉ đến khi nhìn thấy những j ko “vừa mắt” đã vội tan biến ?!. Đúng là….: ” chẳng có chi không phai tàn!”

Đã bao lần, Thoáng thấy bóng dáng em nói cười cùng ai đó lướt qua trên đường. Anh đã vội kết luận, đưa lên những dòng status như trách móc. Xem thường, như thể vất bỏ hết… Như thể những lời yêu thương anh gởi cho em mới đây thôi , chẳng còn ý nghĩa j nữa…. Chính anh làm cho tình cảm của mình trở nên méo mó, mà anh không nhận ra. Anh chỉ muốn nói lên suy nghĩ của mình, mà không nghĩ đến cảm nhận của ai cả? Ở nơi đó, anh ngồi với những ai, nói cười, làm j chắc anh còn nhớ ?… Vì sao vậy????Sao anh không nhìn lại…. Anh tự cho mình cái quyền được làm mọi thứ, có các mối quan hệ, có được những gì mình cần, có ” của để dành “…. Lẽ nào tình yêu của anh dành cho em chỉ là một cuộc dạo chơi? Chỉ muốn sở hữu ”từ xa” một thứ đồ vật? Để hôm nay anh nghêu ngao một bài hát : ” Chẳng có chi không phai tàn!”. Như vậy , có công bằng với em không ?
Vì thế, dù em có làm gì thì cũng không thể bằng những gì anh đã ” dành ” cho em được!…Những j em đã phải nhận… Phải không anh?…
Hôm nay, anh và em đã không còn tìm được tiếng nói chung. Ngày anh nói : ” suy nghĩ mình giống nhau “…giờ còn đâu?….
TÌNH YÊU … cần có cả sự chân thành và mạnh mẽ. Nhưng sợi dây vô hình đó, không có đủ hai yếu tố kia để mà níu giữ… Anh vốn không phải là của riêng em. Và em cũng vậy! Vậy em dựa vào đâu để giải thích cho anh hiểu. Khi đã quyết chôn chặt quá khứ với một người em đã từng rất yêu…

Anh nói đúng ! ” Tình yêu của anh không thể bằng tình yêu của em dành cho anh” . Thời gian qua, em đã tự đánh lừa trái tim mình, là khi đứng trước anh… Rằng, anh chưa từng đổi thay. Vẫn đón nhận nụ hôn nồng nàn bao cảm xúc… Em đã chung tình đến mức, mù quáng khi yêu một người . Để mỗi khi đêm về…một người thì dằn vặt trong ký ức… còn một người lại ấm áp bên ai khác!
……..
Anh hiện tại và quá khứ như thế nào, chỉ có em mới cảm nhận được rõ ràng. Ngay cả anh cũng chưa chắc đã hiểu rõ bản thân mình. Trong cuộc sống, công việc, tình cảm. Nói đến không quyết đoán, không dám nghĩ, dám làm, do dự, sợ hãi là …anh.
Một đời vội vàng… Để bây giờ , chỉ còn lại sự tổn thương nơi em. Em không sống để chờ đợi hay tìm kiếm sự may mắn như cách của anh. Vì đã gọi là may mắn, thì đều có giới hạn.
Với em, giờ đây làm j còn sự tổn thương nào hơn thế nữa !? Sự tổn thương đến từ một người dưng, hoàn toàn khác từ một người mình yêu anh ạ. Có lẽ, điều này anh cũng chẳng hiểu được đâu.
Một lần vấp ngã, một lần lãng phí thời gian, phung phí bao tình cảm. Sao quá khó để một lần chìm đắm trong men say , rồi cho mình cái quyền tự tha thứ cho bản thânmà “ngta” vẫn làm ấy?…

Anh có những gì? Ngoài sự may mắn?!Dù không bằng 1/3 quãng đường 10 năm anh đã chọn.
Gần 3 năm… Nhưng tình cảm đó là chân thành.
Gần 3 năm… Em có được điều j cho mình từ anh?
Gần 3 năm… Em khác hay anh khác, anh có nhận ra không?

Không phải anh không hiểu chút j về cuộc đời này phải không?. Vì thế đừng bao giờ chỉ biết so sánh em với những cô gái khác! Họ lấy được của người đời khá dễ dàng. Không bao giờ chấp nhận trở về tay không. Đơn giản, vì cái giá phải trả cũng chẳng làm họ bận lòng.

Họ khôn ngoan hay ngu ngốc? Chẳng ai giám khẳng định?!
Có bao giờ anh tự hỏi : ” Mình ghét sự giả dối hay ghét sự chân thành? ”
Câu hỏi đơn giản vậy. Nhưng với anh khó quá phải không?

Xót xa…. lạnh lùng…..
” Chỉ cần anh nhớ cho rằng, em không phải loại người dễ dàng ngả vào vòng tay người khác. ( Như những gì anh đã từng nhận… ) Sẽ rất nực cười nếu anh chỉ biết khắt khe với một người không danh phận như em. Nếu thời gian qua không đủ để anh hiểu được điều đơn giản đó, thì anh và em chẳng còn gì để nói với nhau nữa .”

Từ đây….Dù buồn vui cũng không mong nghĩ đến một người. Hãy mang yêu thương xếp vào quá khứ. Hãy thôi gọi tên nhau nữa…Hay gợn lòng khi những ngày mưa kéo về…

Cám ơn anh vì thời gian qua…..
Cám ơn vì “…anh không còn là anh của ngày xưa…”.Và ….Cám ơn vì để em nhận ra mình đã yêu một gã….t.

Em không chắc mình sẽ không thay đổi. Nhưng nếu có, sẽ là sự thay đổi thích hợp!

Sẽ không còn những cơn mưa bất chợt…
Sẽ Không còn những lần gặp nhau không hẹn..
Không còn ai nép bên ai một bờ vai… nói những câu buồn vui và vuốt mái tóc cho người…
Không còn những câu nói ân tình, và cả những lời nói dối gian…
Vì.. tình.. đã.. chết… nơi…. xa…. vời….