_ Êy, ku Hoàng!!!

My bắt tay làm loa gào hết công lực trong khi chân không ngừng đá vào cửa phòng thằng bạn thân.

_ Tao đây, tao đây!

Cửa phòng bật mở, một cái đầu thò ra cùng một khuôn mặt cau có.

_ Mày là con gái hả? Sao làm gì cũng lề mề vậy?

My đưa tay bắt lấy cái ba lô Hoàng thảy qua, miệng không ngừng càu nhàu.

_ Còn mày có phải con gái không hả? Sao mồm miệng lúc nào cũng oang oang thế?

Hoàng vừa khom cái chiều cao quá khổ của mình khóa cửa vừa liếc xéo con bạn.

_ Thế hay tao với mày đi Thái Lan một chuyến Hoàng nhỉ?

My cười tít mắt, nghiêng đầu nhìn thằng bạn.

_ Làm gì?

Đưa tay bắt lại ba lô một cách điệu nghệ, Hoàng mở to mắt ngạc nhiên.

_ Phẫu thuật chuyển giới!

My xoay người xốc lại cây ghi ta trên vai, trả lời tỉnh rụi rồi nhanh chân chạy biến xuống cầu thang để tránh tiếng thét trên quãng tám của Hoàng.

_ Con ranh, đứng lại cho taooooooooooooo!

Vuốt vuốt mái tóc tém ngắn ngủn, My đứng dựa tường huýt sáo một giai điệu vui vẻ trong khi chờ Hoàng đi lấy xe.

_ Á!

My rụt cổ lại, đưa tay xoa xoa đầu rồi trừng mắt nhìn Hoàng.

_ Thằng điên, sao đánh tao?

_ Tội mày đá đểu bạn.

Vứt ba lô vào giỏ xe, Hoàng gườm gườm nhìn con bạn thân.

_ Đồ con trai nhỏ mọn.

My bĩu môi.

_ Chỉ với mày thôi. Lên xe, nhanh, hay muốn đi bộ?

Hoàng bỗng nhiên sừng sộ.

_ Ngu sao đi bộ!

My nhanh chóng ngồi sau xe, Hoàng nhấn pê-đan, bánh xe nhanh chóng nghiến lên những vạt lá khô bên lề đường nghe lạo xạo. Một cơn gió tạt qua cuốn đám lá khô bay lên, cuốn theo cả những câu đối đáp không đầu không cuối của đôi bạn trẻ trên con đường mùa đông vắng người.

Hoàng và My là bạn thân, mà như bọn con trai hay gọi là chiến hữu, còn người lớn thì gọi chúng nó là thanh mai trúc mã. “ Thanh mai trúc mã”, mỗi lần nghe thấy cụm từ này là Hoàng lại bĩu môi dài cả mét vì lí do xấu hổ cho hai từ “ thanh mai “. My từ nhỏ đã nghịch ngợm như một thằng con trai, không trò gì con trai chơi được mà nó không chơi. Cho đến bây giờ đã 18 năm kể từ khi hai đứa chào đời cái bản chất ấy vẫn tồn tại sờ sờ và còn có xu hướng ngày càng tinh quái hơn. My để tóc tém, ăn mặc thì chẳng khác Hoàng là mấy, cũng áo pull quần sooc giày thể thao khi ở nhà hay đi chơi. Đến trường thì nó toàn trốn trót lọt thầy giám thi bằng vẻ ngoài quá “boy” của mình để mặc quần tây áo sơ mi thay vì áo dài thướt tha như những đứa con gái bình thường khác. Đã thế nó lại thường xuyên làm các bạn gái khác hiểu lầm về vấn đề giới tính của Hoàng vì họ cứ đinh ninh My là con trai, mà hai đứa thì luôn dính với nhau như hình với bóng. Nếu có người đủ kiên nhẫn, Hoàng có thể dành cả ngày để đưa ra cả tỉ lí do vì sao My không được gắn với hai từ “thanh mai” mà nên là một cây gì đó khác, “tốt nhất là cái cây đó chỉ có trơ cành và không có lá”. Mỗi lần nghĩ đến đó là Hoàng lại rất hả hê. Nhưng dạo gần đây, dù có ngĩ đến “cái cây không lá” ấy cả ngày thì Hoàng vẫn không sao vui nổi, Hoàng thấy khó chịu vì My đang “say nắng” một đứa con trai khác, và đứa con trai ấy chẳng phải xa lạ gì mà chính là đội trưởng đội bóng rổ của Hoàng_ Minh Anh.

-Mày nhanh lên tí được không Hoàng? Tao lỡ tiết mục của Minh Anh mất.

My vừa đưa tay giật giật áo Hoàng vừa càu nhàu.

-Lằng nhằng tao cho đi bộ bây giờ.

Hoàng  quay lại trừng mắt nhìn My làm con bé vội rụt cổ lại. Thằng bé nhấn mạnh pê-đan băng qua ngã tư để đến Nhà văn hóa lao động, nơi đang tổ chức một buổi giao lưu giữa các câu lạc bộ ghi ta, và Minh Anh sẽ có một tiết mục độc tấu.

My thích Minh Anh vì một lí do hết sức ngớ ngẩn “ bạn ấy có nụ cười như mùa thu tỏa nắng”. Và vì cái nụ cười đáng ghét ấy mà My ngày ngày chăm chỉ theo Hoàng đến sân tập bóng rổ, dù trước đây những lúc Hoàng đi tập bóng là nó trốn ở nhà ngủ. My lôi Hoàng tới tất cả những câu lạc bộ mà Minh Anh tham gia trong đó có cả câu lạc bộ ghi ta tối nay biểu diễn. Không chỉ vậy, My “add friend” facebook của Minh Anh, sau đó cả ngày ra ra vào vào chỉ để đọc status, cập nhật ảnh rồi luyên thuyên mãi những suy đoán về cậu ấy với Hoàng.

Bản “ Làm Ơn” độc tấu ghi ta kết thúc, cả khán phòng tràn ngập tiếng vỗ tay tán thưởng.Minh Anh cúi đầu chào khán giả rồi khuất sau cánh gà.

-          Bạn ấy chơi ghi ta cừ quá! Mày có thấy phong thái đánh đàn của bạn ấy cũng rất tuyệt không?

My vỗ vai Hoàng và bắt đầu “mở máy phát”.

-          Tao cũng có thể chơi như thế.

Hoàng bực bội trả lời.

Xì, My bĩu môi châm chọc thằng bạn thân.

-          Mày đã bao giờ chơi bài Làm Ơn đâu mà mạnh mồm thế, không biết bạn ấy đàn Bản tình ca đầu tiên thì thế nào nhỉ, chắc là….

My đang cao giọng bỗng im bặt nhìn chằm chằm sau lưng Hoàng làm thằng bé tò mò quay người lại. Thì ra là “bạn ý” của My đang đi về hướng này. Hoàng khẽ lắc đầu, tâm trạng tự nhiên chùng xuống.

-          Hey, Hoàng.

Minh Anh thong thả bước tới, đưa tay ra dấu chào Hoàng.

-          Hey, vừa rồi cậu đàn rất tuyệt!

Hoàng đưa mắt nhìn cây ghi ta trên vai Minh Anh.

-          Cảm ơn cậu!

Minh Anh cười rất thoải mái, đánh mắt hướng về phía My đang đứng cạnh Hoàng nãy giờ. Khẽ liếc qua khuôn mặt đỏ bừng của con bạn , Hoàng cố cười thật tươi:

-          Đây là My, bạn thân của tớ.

Hoàng nhấn mạnh hai chữ “bạn thân” mà chẳng bản thân làn thế để làm gì, khẳng định ư? Mà khẳng định cái gì mới được chứ. Nó tự cười khẩy mình.

-          Bạn này hay xem chúng ta tập bóng này!

Minh Anh cười tít mắt với My.

-          Bạn nhận ra tớ á?

My reo lên vui sướng.

Và cứ như thế, hai người ấy bỏ Hoàng bơ vơ bằng những câu chuyện tếu của Minh Anh và vẻ mặt vừa hào hứng vừa ngượng ngùng của My.

     Phóng vụt qua cửa lớp, vứt ba lô trên bàn, My khoác vai Hoàng cười toe toét.

-          Hôm qua tao với Minh Anh đi nhà sách, tao phát hiện một cặp vòng tay bằng da cực đẹp mày ạ, tao…

-          Mày im lặng chút được không? Tao chẳng muốn nghe chuyện của chúng mày.

Hoàng cắt đứt mạch “phát loa” của My, hất tay con bé rồi lạnh lùng đi ra khỏi lớp trong sự ngỡ ngàng của con bạn thân.

Hơn một tuần rồi Hoàng tránh mặt My, không còn những sáng thay mẹ con bé gào thét gọi nó dậy đi học, không những buổi chiều chở My sau xe đến sân bóng rổ, đi dạo nhà sách… Vị trí của Hoàng giờ thay bởi Minh Anh, thằng bé thấy mình hụt hẫng, cảm giác mất mát xâm chiếm trong lồng ngực và Hoàng nhận ra thì ra lâu nay nó vẫn thích My. Nó thích My những khi con bé gật gà gật gù ngồi giữa đống chăn lộn xộn, tóc tai rối xù, hai mắt lơ mơ sau khi bị nó “tra tấn âm thanh” mỗi sáng, thích những lúc con bé miệng thì  léo nhéo gọi, chân không ngừng đá cửa phòng  mỗi khi con bé cần nó làm “ xe đạp ôm”…. Nó nhận ra mỗi lúc như vậy tuy đều tỏ thái độ nhăn nhó nhưng trong lòng lại là cảm giác vui vẻ khi có My ở bên cạnh, cảm giác hạnh phúc khi chia sẻ mọi thứ cùng My. Nó thích My bằng tất cả tình cảm của một thằng con trai mười tám tuổi cho một cô bạn gái chứ không phải tình cảm dành cho một chiến hữu.

-          Mày làm sao đấy Hoàng, mày tránh mặt tao một tuần rồi đấy.

My chồm người kẹp cổ Hoàng, con bé thấp hơn Hoàng cả cái đầu. Hoàng giật mình, kéo tay con bạn xuống, nhìn My trừng trừng:

-          Mày ra đây làm gì ? Sao biết tao ở đây?

My nháy mắt cười tinh nghịch:

-          Mày quên tao là chiến hữu của mày đấy à? Mày còn cái xó nào để trốn ngoài chỗ này.

Hoàng quay mặt chỗ khác tránh ánh mắt kiểu “ tao biết tỏng mày rồi Hoàng ạ” của My, nó thở dài. Mỗi khi có chuyện khó chịu Hoàng hay bùng học chui vào một xó của cái phòng học bỏ trống này.

-          Mày sao không trả lời tin nhắn của tao?

My nhảy phốc lên một cái bàn cũ, khoanh chân ngồi đối diện Hoàng.

-          Mày rảnh rỗi thì nhắn cho thằng Minh Anh, nhắn tin cho tao làm gì?

Hoàng bực bội trả lời.

-          Thằng điên này, mày là chiến hữu của tao, sao tao lại không nhắn tin cho mày làm gì?

My trợn mắt nhìn Hoàng ngạc nhiên.

-          Chiến hữu. Chiến hữu. Mày chỉ biết có hai từ đó thôi hả? Sao mày không nghĩ tao với mày còn có thể là….. mà thôi, quên đi”

Hoàng gắt lên nhưng rồi đột nhiên dừng lại, dáng vẻ lúng túng quay ngoắt lại đi như bay ra cửa, đưa tay đóng sầm cửa rồi bỏ đi. My vẫn ngồi co chân trên bàn ngơ ngác nhìn theo cái dáng cao khều khuất sau cánh cửa gỗ cũ kĩ.

Lại hai tuần nữa của Hoàng trôi qua không có My, ngoài giờ học trên lớp Hoàng tránh chạm mặt My tối đa. Nó sợ nhìn thấy My cười vui vẻ với Minh Anh, sợ những cơn đau nhói lên trong lòng nó. My lúc đầu tỏ thái độ rất khó hiểu trước phản ứng lạ của Hoàng nhưng dần con bé cũng bắt đầu giữ khoảng cách sau những  lần gắt gỏng vô cớ của thằng bạn.

Hai tiết Văn cuối trôi qua trong sự uể oải của cả lớp cùng sự lo lắng của Hoàng. Hôm nay My vắng không lý do. Nhìn sang chỗ ngồi của My, một cảm giác bồn chồn cứ dâng lên trong lòng thằng bé. Trống báo hết tiết, Hoàng vơ ba lô rồi lao như bay ra khỏi lớp, tay cầm điện thoại bấm số My nhưng  con bé tắt máy. Gọi về nhà thì mẹ My bảo con bé đi học chưa về. Hoàng đạp xe như điên qua tất cả những nơi mà hai đứa hay tới, vẫn không tìm thấy My. Điện thoại con bé vẫn không liên lạc được, Hoàng đấm mạnh vào ghi đông, gửi đi tin nhắn thứ 10 “ Mày ở đâu đấy?  Đọc tin nhắn thì gọi cho tao, nhanh”.

10h đêm. “ Thuê bao quí khách ….”, Hoàng  ném mạnh con dế cưng đến cuối giường. My vẫn không chịu mở máy, chỉ biết nó đã về  nhà khi Hoàng gọi cho mẹ My. Con bé tránh mặt Hoàng?  Nó và Minh Anh đã xảy ra chuyện gì?. Hoàng nằm lăn lộn trên giường rồi ngủ thiếp đi, trong giấc mơ tràn ngập hình ảnh My, méo mó, lộn xộn như chính đầu óc nó hiện giờ.

-          A lô

Hoàng mắt nhắm mắt mở vơ cái điện thoại đang réo ầm ĩ ở góc giường.

-          Hoàng khùng à.

Hoàng nhảy dựng lên, tỉnh táo như chẳng hề có giấc ngủ nào tồn tại đêm qua khi nghe giọng của My the thé bên kia.

-          Mày đang ở đâu đấy? Con điên, sao lại tắt máy hả? Mày…

Hoàng còn muốn nói một hơi dài nhưng My đã ngắt lời, cười hì hì, vẫn là cái giọng chanh chua, tru tréo không lẫn vào đâu được.

-          Mày là con gái hả ? Sao lắm mồm thế? Ra chỗ cũ đi.



Hoàng và My ngồi dựa lưng nhau trên đống ống cống chất cao bên bờ sông, gió thổi bay bay mấy cọng tóc ngắn ngủn của cả hai đứa.

-          Mày… thằng Minh Anh...có chuyện gì à?

Hoàng ngập ngừng.

-          Bọn tao chia tay rồi.

My trả lời nhẹ tênh làm Hoàng hơi ngạc nhiên.

-          Mày… mày không sao chứ?

Hoàng (lại) ngập ngừng.

-          Không sao. À không đúng. Thật ra thì có sao.

My thở dài, đưa tay với cây ghi ta để bên cạnh ôm vào người, gảy vài tiếng chẳng theo nhạc luật gì. Hoàng im lặng, chẳng biết nói gì, nó không giỏi an ủi người khác. My lên tiếng, phá tan sự im lặng.

-          Chia tay là do tao. Tao phát hiện ra tao chỉ là “say nắng” Minh Anh và cậu ấy cũng nhận ra điều đó. Khi cùng Minh Anh đi chơi, đi nhà sách,..nghe Minh Anh đàn, tao không thể ngừng so sánh với những lúc đi cùng mày. Nghe hơi điên nhỉ? Lúc đầu tao nghĩ là do tao với mày quá thân thiết, nhưng đến khi những cảm giác mất mát, trống trải khi mày lơ tao cứ xuất hiện dai dẳng thì tao biết”. Khẽ ngừng lại một chút, My lại tiếp tục. “ Có thể nói ra rồi chúng ta sẽ không còn là chiến hữu nữa nhưng tao không muốn dối lòng mình. Hôm qua tao đã suy nghĩ rất nhiều. Hình như, à không, chính xác là tao thích mày, Hoàng à”

Giọng của My nhỏ dần còn tiếng đàn ghi ta lại bắt đầu vang lên một cách lộn xộn. Hoàng ngồi yên lặng nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, câu nói của My làm thằng bé có chút chấn động. Chưa kịp mở miệng nói gì đã thấy My chìa ra một túi giấy nhỏ, vẫn ngồi quay lưng, giọng con bé nghe hơi run.

-          Vòng tay hôm trước nói với mày, tao giữ một chiếc coi như kỉ niệm tình chiến hữu mười tám năm của chúng ta. Mày không cần nói gì đâu, tao nghĩ là tao đã hiểu.

Dúi túi giấy vào tay Hoàng, My ôm cây ghi ta nhổm người đứng dậy. Hoàng như choàng tỉnh, nó lúng túng xoay người chộp lấy vai con bạn ghì xuống rồi giật lấy cây ghi ta.

-          Đi đâu đấy? Mày chẳng bảo thằng nào đàn bài Bản tình ca đầu tiên tỏ tình với mày mày sẽ đồng ý sao? Tao vẫn chưa đàn mà mày đi đâu chứ?

Tiếng ghi ta trong veo vang lên bay theo từng cơn gió lành lạnh cuối đông. My mỉm cười, dựa lưng Hoàng khe khẽ hát theo cái giọng trầm trầm của thằng bé.

Nếu em cần một bờ vai êm

Nếu em cần những phút bình yên

Anh sẽ đến ngồi kề bên em

Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan

Dẫu phong ba anh sẽ đến với em…

_Renni_