Người ta cười nó,  thời nào rồi mà vẫn còn sử dụng Yahoo Messenger!
Nó cười… Nụ cười chỉ mình nó hiểu…


Người ta có thể tạo cho mình vài ba cái địa chỉ mail, vài ba cái FB thì vài ba cái nick yahoo cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, nó vốn là người ” cổ hủ ” mà… Đôi khi cứ chung thủyvơi một thứ nào đó mới biết , nó là của riêng mình… Như khi người ta tranh nhau nghỉ ngày cuối tuần, thì nó lại thich làm chủ ngày thứ 2. Khi mọi người bận rộn với công việc đầu tuần, thì nó một mình một không gian rộng lớn. Lúc mọi người tranh nhau chia sẻ trên FB mọi thứ , thì nó một mình với vài trang nhật ký đã cũ  kỹ trên yahoo…

Khoảng cách  bao nhiêu để được gần một người là đủ? Chính Yahoo  là sợi dây kết nối giữa nó và nguời  ấy…. Tin nhắn khởi đầu từ mỗi sáng thức dậy…có khi kết thúc một câu ”cnn” lại vào một ngày mơi .

Lật lại từng trang nhật ký.. Tất cả vẫn sống động, mỗi câu, mỗi lời trò chuyện…  Bắt đầu từ những lời hỏi han, quan tâm, đến những chia sẻ, rồi những  đùa nghịch, hờn dỗi… Từ những vụng về, đến  chờ đợi…, từ nhớ nhung, trách móc.. rồi đau khổ, rồi hạnh phúc…

Nó muốn giữ lại hết! Dù đã từng làm mất mát……….

Trái đất dường như quá nhỏ hẹp cho nó và anh. Vô tình chạm mặt. Nó đưa ánh nhìn về hướng khác. Nó không muốn nhìn thẳng vào anh.  Chẳng phải cái cảm xúc mới mẻ , ngại ngùng ngày xưa. Trong đôi mắt ấy… nó không muốn phân tích thêm nữa. Với anh , thế là đủ! Còn nó, chỉ có thể dành cho anh ánh măt vô cảm và lạnh lùng mà thôi.

Nó muốn quên anh là sự thật! Không hối hận, những gì đã nhìn nhận!

Anh im lặng quay lưng về phía nó. Thật lâu…

Vậy là nó không phải đối diện vơi cái hiện tại đáng ghét giả dối kia thêm nữa. Nhìn bóng dáng ấy từ phía sau… vẫn bờ vai lặng lẽ … Nó chới với giữ lại hình ảnh đó, một điều duy nhất, chẳng bao giờ thay đổi . Dù  thời gian có cố tình lạc lối… Chẳng biêt nói gì thêm nữa… Nó nhớ… nhớ lắm… Đơn giản như vậy thôi, nhưng chưa một ai cho nó cái cảm giác nhớ nhiều đến vậy… Bần thần nghe từng bước chân mình dừng lại…

Nó khẽ áp má vào yêu thương…