Gió từng đợt ngoài vịnh thổi vào, làm hàng thông bên đường reo lao xao…
Buổi chiều về,  con đường  men theo bờ vịnh đã vắng vẻ, càng thêm thênh thang…
Gió thổi từng cơn mát rượi,  nắng như đùa nghịch đuổi nhau qua kẽ lá. Nắng và gió, khiến lòng Minh không khỏi bâng khuâng…..

 Khung cảnh chiều bên bờ vịnh như một bức tranh,  khi bóng nắng lúc ẩn, lúc  hiện trên mái tóc, trên gương mặt, trên nụ cười của Vũ  và Minh… 


Hai đứa dựa lưng vào chiếc xe máy dựng cạnh bên, cùng nhìn về phía xa… lấm tấm những chiếc vỏ sò bị sóng đánh dạt lên bờ cát óng ánh  .. 

Minh thật sự bị cảm giác này, cuốn theo.. Thi thoảng, vô tình quay sang , lẩn trốn cái nhìn từ Vũ.. Minh bật cười đùa nghịch, cố tình phá tan bầu không khí …ngại ngùng….  Rồi bất ngờ ,Vũ vòng tay ôm trọn Minh vào lòng,  Minh càng cố gắng đẩy ra, thì vòng tay Vũ càng giữ chặt … Chỉ  khi Minh không còn cố phản ứng nữa, Vũ mới yên tâm nới nhẹ vòng tay hơn… Cả hai không nói lời nào, bên nhau như thế.. thật lâu… Vũ cúi đầu khép nhẹ đôi mắt… mặc những lọn tóc của Minh bay tự do trên gương mặt mình… hít hà mùi hương mái tóc…. Bối rối.. lần tìm  một bờ môi …

… Cảm giác dịu dàng… ngọt ngào… ấm áp như còn đọng lại … Vũ giật mình, khi nghe trái tim mình đập rộn , như có luồng điện chạy ngang qua…
- Chỉ là để xác nhận! Xác nhận Minh không phải một người vô cảm , lạnh lùng._ Vũ hít một hơi thật sâu,  khẳng định.
Thế nhưng…
Có phải lúc này đây mọi suy nghĩ về con người Minh, một người bướng bỉnh, ngang ngạnh,  thiếu nữ tính,  đã không còn?
Ánh mắt ấy, cử chỉ dịu dàng sau  nụ hôn ngọt ngào ấy… đối với Vũ là thật lòng hay chỉ là….
Thật khó xác định?! Vũ Hoang mang…
Với Vũ chỉ là muốn hay không. Còn với Minh thì khác… Chẳng dễ dàng đón nhận.. Yêu thương để được nhận yêu thương…
Vậy mà ở Vũ , tràn  ngập trong cảm giác hoang mang…
Hôn , chỉ để hôn thôi, không khó chút nào. Muốn hay không ? và với Ai  ? Nói thì nghe đơn giản, nhưng nếu đã không có cảm xúc thì chẳng thể nào cảm nhận .
Điều đó với Vũ lại không hiểu nổi…
Chút vội vàng ,  nông nổi để chứng tỏ cho Vũ biết sự thật về một người ” khô khan ” mà Vũ nói , đã khiến cho suy nghĩ về mọi thứ thay đổi …
Vũ đã yêu Minh như thế sao ?…  Tình yêu có được qua cảm tính , là hương vị  đôi môi, chút mới mẻ cho những điều cũ kỹ đó thôi? Vì thế, khỏi đầu Vũ dễ dàng nói lời yêu khi chưa hiểu rõ, và  lúc kết thúc, Vũ dễ dàng kết luận về Minh mà không nghĩ đến chữ tình..
Đó chỉ là phút  ” Đam mê và ngộ nhận”?
…………
Minh đã hiểu rằng, Tình yêu sẽ không quay trở lại được nữa… Minh thay đổi cách nghĩ, chỉ cần hai người có cảm tình, biết tôn trọng , quan tâm lo lắng  cho nhau như vậy là  hạnh phúc.
Nhưng Minh vẫn chưa đủ mạnh mẽ để vượt qua ranh giới tình bạn với ai đó, phải chăng trái tim Minh đã không còn chỗ trống để đón nhận một bóng hình khác? Khi người đời , thay người mình yêu giống như thay một cái áo mới , quá dễ dàng.
Những hôm gặp gỡ , những buổi cafe , ăn uống cùng bạn bè và công việc… Những buổi dã ngoại, để Minh có cơ hội nhiều hơn…  Vậy mà cuộc sống ấy, vẫn bắt gặp những điều mà Minh muốn quên. Một lần cùng mọi người vào rạp phim, ánh sáng trong rạp không đủ để Minh nhìn ra lối ,  Minh dò dẫm từng bước… khoảng khắc ấy khiến Minh chạnh lòng nhớ đến ngày xưa… Khi mọi người trong rạp cười rần rần vì cảnh hải hước , thì lòng Minh lại mang nhiều tâm trạng …
Minh dằn vặt và tự trách bản thân vì sao vẫn nghĩ đến một người_Vũ xem Minh có ra gì đâu. Những lời mặn nồng yêu thương ngày ấy, đã không còn vẹn nguyên khi Vũ quay đi… Những câu nói tự trách bản thân không ra gì, những dằn vặt không mang lại hạnh phúc cho Minh, khi Vũ còn yêu thương , vẫn còn đó… nghe sao thật chân thành?. Tất cả những lời đầu môi ấy , nhanh chóng được thay vào những câu hỏi nghi vấn, thản nhiên đến lạnh lùng. Trong mắt Vũ , chỉ có mỗi Minh để phán xét hay sao? để nói Khinh hay Trọng?. Minh cười trong đau đớn, cười cho những tổn thương mà lẽ ra Mình không phải nhận.
Lẽ nào con người ta biết thông cảm cho nhau, bởi chính người thân của mình không may mắn? Là khi họ nhận ra có người đồng cảm?…
Nếu Vũ là người chưa từng biết đến tổn thương hay lừa dối, thì có lẽ Vũ đã xem thường những người có hoàn cảnh như Minh từ lâu rồi?!
Có bao giờ Vũ nhớ về Minh với những kỷ niệm yêu thương?
Có bao giờ Vũ ngẫm nghĩ về những điều mình làm , những lời mình nói không?
Có bao giờ Vũ nhận ra mình đã quên mọi thứ quá dễ dàng?
Cái lý của người đàn ông mà Minh yêu được áp dụng cho mọi hoàn cảnh : ” Con người không phân biệt đàn ông hay phụ nữ ” . Vậy nên cái ” chất ” tạo nên người đàn ông trong suy nghĩ của Minh lại thêm một lần tan vỡ.
…………………
Sẽ thế nào khi Minh có thể yêu thương , chăm sóc ai đó,  mà tưởng như đang chăm sóc Vũ ? Như vậy, Vũ có cảm thấy bị xúc phạm hay tổn thương không?
Người bị tổn thương, bị lừa dối để lại đi lừa dối làm tổn thương người khác , có nên không?
Minh cười nhạt… Trong mắt Minh một người đàn ông thành đạt hay tài giỏi lại thiếu đi một chữ tình ?
Vũ ơi… yêu thương sao quá mong manh….