Nó không thể giữ được hình ảnh về anh trong nó nữa. Rằng sẽ mỉm cười khi nghĩ đến những ngày xưa ?…
Qua những suy nghĩ về cuộc đời… Nó thấy anh như một nửa trong nó.
Nó yêu anh… Yêu nhiều lắm…
Nhưng giờ thì … Nó hối hận. Hối hận vì không sớm dứt bỏ tình cảm ấy ngay từ ban đầu, từ khi thăng hoa nhất. Thà đau đớn trong lúc tình yêu lên ngôi còn hơn phải mang tổn thương một đời. Để mỗi ngày anh lại rạch lên trái tim nó những vết hằn nham nhở…
Nó cười nhạt với chính mình. Càng ngày, định nghĩa về ” Đàn ông ” trong mắt nó bị méo mó từ khi gặp anh. Anh không phải là người nhanh nhẹn xông xáo, không có sự cứng cỏi, tự tin, hay quyết đoán. Ngoài xự xuất hiện đúng vào thời điểm nó cần một ai đó bên cạnh nhất….

Yêu anh , trong mắt nó mọi điều đều đễ dàng bỏ qua… Anh quá coi trọng hình thức .Trong cuộc sống, có mấy khi anh nhận việc nhọc nhằn, trừ khi cần thể hiện hoặc có lợi cho bản thân. Trong tình yêu , chưa một lần anh tự tin ngẩn cao đầu nắm chặt tay nó đi trên đường dù chỉ là con đường vắng vẻ. Nghe tiêng xe nổ ngược chiều là anh vội quay đầu dấu mặt. Nó thấy hết… hiểu hết… Luôn lảng tránh những câu hỏi mà anh chẳng bao giờ có câu trả lời chính đáng… Bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra chỉ là một kẻ lo sợ, yếu đuối vậy thôi.
Yêu anh, nó tự dằn lòng, tự dối mình , biến những ” thứ ” như trên là nét vụng về, ngốc nghếch!
Nó thừa biết, tình yêu của anh không đủ lớn để làm chỗ dựa tinh thần cho nó. Sợ sệt nhưng anh lại không dám từ bỏ. Nó hiểu được, những gì bất lợi thì anh sẽ tìm cách tránh né .Nhưng nó cũng không ngờ rằng, anh sẵn sàng làm tổn thương nó để chọn con đường an toàn nhất cho mình.
Có lẽ …. anh cũng chẳng thể ngờ được, sau tất cả vẫn có một người hướng theo anh như nó.
Nhưng hôm nay thì nó quyết định từ bỏ.
……………………………..
Anh nhanh chóng ”thích nghi với hoàn cảnh”! Nhưng vẫn tỏ ra là một người chịu đựng thiệt thòi.
Nó chẳng có lý gì phải lo lắng hay bận tâm về anh nữa, nhất là khi bên anh đã có người đàn bà khác.
Nhưng ở đâu trong nó vẫn nhói đau khi nghe được từ ai đó rằng anh ốm đau, tai nạn….
Nhưng bản chất….
Nó ghê sợ cái kiểu , ngày thì nhớ một người, đêm thì ấm áp với một người.
Anh yếu ớt bấu víu hiểu sai đi ý nghĩa một câu: ” Cuộc sống vẫn tiếp diễn nên người ta phải cố gắng…”
Cố gắng theo kiểu bản năng như vậy sao?!
Nó rùng mình khi tư tưởng nghĩ về anh, chưa nói đến chung đụng với một người không còn thuộc về mình.
Những ” thứ ” thuộc về con người anh ngày càng đậm nét. Trong mắt nó, anh giống như đám mây xạm màu bị cuốn trôi bởi thời gian.
Nó dằn vặt…
Không phải dằn vặt vì nhớ, vì không có anh trong cuộc đời mình.
Nó dằn vặt vì đã yêu một người là anh. Dằn vặt vì những kỷ niệm tươi đẹp cùng một người là anh.
…………………..
” Đừng nói câu lừa dối .Đừng bắt em phải mong chờ. Đừng trách em lặng thinh …Vì rằng anh đã vô tình. Qua ngày mai sẽ chỉ còn lại đây. Trên con đường một mình em đi…..
Và sẽ không còn nữa
Và sẽ không cần quay về
Và sẽ không chờ anh
Và đợi anh yêu nữa…. Sẽ không còn gì…
Sẽ không còn gì đâu… anh yêu.”