Người ơi, tôi đau! Không biết đã bao lần tôi thầm thì như thế với chính mình, dù biết rằng đó chỉ có thể là những lời lặng lẽ của lòng làm bản thân như nặng thêm một nỗi.
Tôi đau khi mọi người hỏi thăm về người với những lời bán tán rôm rả, tiếng bỗng tiếng thanh, xấu tốt đủ điều,… dù thực tế chúng ta đơn thuần chỉ là hai kẻ lạ xa.
Người ơi, tôi đau! Mỗi lần nhắc đến tên người là mỗi lần con tim tôi như nghẹt thở, vậy mà không hiểu sao tôi vẫn cứ hay nhắc, là vô thức hay là nhung nhớ cũng chẳng biết nữa. Khi môi khẽ gọi tên người, kí ức như ùa về, và lòng bỗng quay quắt một nỗi nhớ không tên, để chính tôi phải ngỡ ngàng “mình yêu người nhiều đến thế ư?”, xa xôi mãi là xa xôi, không thể mãi là không thể vậy mà lòng cứ da diết.
Người ơi, tôi đau! Tôi đau khi gặp lại người dẫu là vô tình, hay trực tiếp chạm mặt, sự hững hờ, dửng dưng mình dành cho nhau được đổi lại bằng nụ cười ngượng ngập, cùng sự câm lặng đến đáng sợ, khó ở biết nhường nào. Vẫn mong ngóng tin người, vẫn muốn biết dáng hình người đổi thay ra sao, và vẫn muốn được nhìn thật sâu vào đôi mắt người, nhưng những lần gặp lại chẳng bao giờ tôi dám, cứ thập thò, sợ sệt để sau cùng chỉ có thể dõi theo phía sau lưng người… ngốc nghếch, tôi vẫn là kẻ ngốc nghếch!
Người ơi, tôi đau! Tôi đau khi mình chếnh choáng rồi quị ngã, những khi vỡ òa trong nước mắt hay lúc cố nén chặt giọt lệ bi ai tôi cần người biết bao, nhưng người cứ như chim cá bặt tăm, để mặc tôi đớn đau, hụt hẫng. Tôi biết chỉ có vô tình mới làm người ta bớt nhớ, chỉ có nhẫn tâm mới làm người ta chóng quên và chỉ có bạc bẽo mới làm người ta dừng lại nhớ thương, nhưng với người tôi vẫn chưa thể khi trong tim tình vẫn đầy, còn nơi tiềm thức hình ảnh vẫn đậm sâu… cố chấp, tôi lại cố chấp!
Người ơi, tôi đau! Tôi đau mỗi lần đi lại con đường xưa cũ, và cứ man mác buồn mỗi khi nghe lại bài hát mà ngày nào cả hai đều tấm tắc khen hay. Những gì thuộc về người dường như tôi chẳng thể quên, cố xóa nhòa, cố bảo lòng lãng quên đi, mà sao khó khăn quá đổi, để rồi cứ giả vờ với những xúc cảm miên man. Lặng im, tôi lại thả mình trôi về ngày hôm qua…
Người ơi, tôi đau! Đau khi bảo rằng người giờ chẳng là gì trong tôi, đau khi cứ cố cười nhìn người lả lơi bê ai khác, đau khi người đổi thay, chẳng còn là chính mình của trước đây, và đau khi biết rằng người chỉ xem yêu thương là nơi để mình bám víu lúc cần mà có thể buông hay nắm vô chừng. Tôi biết, mình lại lắm chuyện, nhưng tôi không thể bảo mình dừng lo lắng người à!
Người ơi, tôi đau, nhưng tôi nhớ người rất nhiều!