Dẫu biết chẳng để làm gì… Nhưng  em vẫn tìm lại anh trong ký ức… Tiếc nuối , cố giữ lại những gì đẹp đẽ đang dần mơ nhat theo thời gian…
Im lặng nhìn theo anh…
Không phải tình cờ , khi thấy nick kia bật sáng.  Nó giống như cánh cửa thời gian, để em có thể tìm lại anh… lặng lẽ kề bên, như khi mình dựa vào vai nhau không nói… cảm nhận hai tâm hồn chung ta đang xích lại … Không mong được là những khi vui, để nhớ đến một người.. chỉ là những phút giây như ngày ấy…

…khi cần một bờ vai…
Vẫn giữ lại ký ức xưa ở đâu đó trong trái tim mình, không xác định để rồi  mỗi khi nghe lòng mình nhớ …
Dù không còn ánh mắt nồng ấm , mỗi khi mình nhìn nhau… Không thể cười nói, trêu đùa.. gọi nhau bằng cái tên ngày xưa… Vì anh không ở bên cạnh em nữa.. Từ lúc ấy, giữa hai ta chỉ còn là khoảng không lạnh giá.  Anh đứng đấy… làm một người trong đám đông xa lạ , mờ nhạt đến thế thôi…
Em sẽ không hỏi vì sao mình xa nhau…
Chẳng thể tìm  đâu , yêu thương giống như ngày đầu,  nơi một ai khác. Ngay cả khi được quay lại điểm xuất phát, đơn giản chỉ để thay đổi một câu  :  ” Em yêu anh ”……
Dù anh có là nỗi đau hay là hạnh phúc đi chăng nữa .. Thì ánh mắt  ấy, bóng dáng  ấy với một người… vẫn là điều không thể  nào thay đổi.