Hạnh phúc chứ khi trở lại, nơi được hàn gắn từ những mảnh vỡ? Không thể phủ nhận. Không thể chối bỏ điều gọi là sự thật..
Tất cả những gì đó để đủ điều kiện, thỏa mãn rằng có trách nhiệm với xã hội. Còn cuộc đời mình thì sao?
Quá khứ đã ngủ yên. Đã bao lâu rồi…
Minh vô tình chạm mặt người ấy trong vòng xuyến một con đường…
Lướt qua nhau, rồi bỏ lại phía sau….

Sau 8 năm . Lần thứ 2 Minh nhận lại một lá thư viết tay, vẫn một màu chữ không thay đổi…
” Anh biết mình không có tư cách để nói điều gì, nghĩ đến điều gì có liên quan đến em… Không có tư cách để đối diện , để em phải bận tâm .Vô tình bắt gặp gương mặt em qua Fb một người. Nhìn nét mặt em, dù anh vẫn biết em không phải tuýp phụ nữ dễ dàng thay đổi, một người có quá nhiều ưu tư và hay nghĩ ngợi… Nhưng dường như cuộc sống của em đã có rất nhiều thay đổi, có thêm nhiều niềm vui? … Anh chân thành mừng cho em nếu đó là hiện thực. Em cười… Nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày đầu thực tập… Ngày anh vờ uống nước đứng bên cửa sổ chờ bóng dáng một người  đi ngang qua…
Anh không muốn nhắc chuyện ngày xưa…Chỉ buộc miệng viết ra những dòng suy nghĩ…
Hiện tại… Ai cũng nghĩ mình đã có tất cả, có những gì cần có… Đúng vậy. thế nhưng ở đâu đó vẫn nặng trĩu những lỗi lầm… Cuộc sống lạnh lùng ! Vốn dễ dàng làm một thằng đàn ông quên đi mọi chuyện. Nhưng không hiểu vì sao lại có thêm những phút lặng đi, khoảng trống trong lòng như rộng hơn…
Đều là con người, anh đã nghĩ rằng cũng giống nhau vậy thôi. Nhưng hình như suy nghĩ ấy sai rồi…
Căn nhà… đã sớm có người thay thế… Nhưng anh vẫn lặng đi… khi nhìn ra ngoài của sổ…nơi cái góc mà đã từng có một người lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng chiều …
Cuộc đời này còn dài lắm, khó khăn… không ai biết trước một ngày sẽ ra sao đâu. Không ai khẳng định cái gì sẽ mãi thuộc về mình. Duyên phận và những ích kỷ, tính toán cá nhân, khiến con người trở nên tàn nhẫn và lạnh lùng với nhau…
Để hôm nay anh vẫn chưa thể nói với em một lời… ” Xin lỗi…. ”
…………………..
Minh cười nhạt, từ từ xé lá thư vừa đọc làm đôi…. Những kẻ tự cho mình là thiên sứ , bất ngờ xuất hiện ban phát những xúc cảm không có thật. Kẻ  thì cô độc, có kẻ từng vùng vẫy trong sự đau đớn… Tìm kiếm điều gì đó để xoa dịu cơn đau của chính mình. Đã bao lần họ nhìn vào gương và tự hỏi: ” Mình thua kém điều gì để phải nhận sự dối trá của cuộc đời???   Ngày trong mắt họ đã đánh mất đi hy vọng, cuộc đời chỉ toàn một màu đen lừa lọc, lợi dụng, khinh thường .Họ trách than đời phũ phàng. Và rồi tự đặt cho mình những chuẩn mực, chấp nhận được hoặc không thể bước qua.
Có vẻ như vậy mà không phải vậy. Họ quay lại thản nhiên giẫm đạp , trả thù lên chính những người kề vai sát cánh trên quãng đường khó khăn  với những lời biện hộ đến lạ lẫm… Khi ấy trong lòng họ cảm xúc chỉ là con số 0 tròn trĩnh, rống toếch! Bởi họ đã không còn cảm nhận được nỗi đau của chính mình ngày nào nữa…
Không lẽ vết thương những ngày đen tối đã lành?! Ngay cả những vết sẹo thời gian đều biến mất?
Họ thản nhiên hỏi ” Em có khỏe không…”