Thời gian cứ lặng lẽ trôi….
Tôi trở lại nơi ấy như có ai dẫn lối…

Con đường vắng, trải dài bóng nắng…
Gió thổi lao xao trong khung cảnh một màu xanh…
Riêng mình tôi…..

Chiếc xe nhỏ , lặng lẽ đứng yên vẫn một vị trí quen thuộc… như đã từng chứng kiến bao kỷ niệm của một thời…
Nhắm mắt để gió mơn man trên gương mặt.. vờn nhẹ qua mái tóc.. khẽ khẽ như lời một bài hát…  ” lắng nghe nước mắt…”
” Dù ta…chẳng…là ai.
 có thể dối nhau trong lời nói
Nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt….”
Mỗi lần …………………………..
Quay đi… quá khứ để lại phía sau…
Đường về như dài hơn, thênh thang hơn … cảm giác trong lòng càng thêm trống trải….
…………………..
Không thể nghe rõ tiếng gió bên tai ,thì sao còn nhận ra tiếng xe ngược chiều đang gần lại… chỉ kịp nhận ra bóng dáng ai đó khẽ lướt qua… từ từ như một cuốn băng quay chậm… rồi vụt biến mất!
Vòng bánh xe đang quay đều… bỗng chậm dần …. rồi dừng hẳn.
Vòng xe như không muốn quay thêm nữa…
Khoảng cách thật gần … nhưng không thể nào chạm vào sự thật…
Nép vào một nơi… quang cảnh vẫn không thay đổi… chỉ mình tôi và…
…vách  tường đã phủ màu rêu phong….
Lặng lẽ….
” Nghĩ đến mình sẽ không gặp lại…
Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau…..
Chẳng giống như chúng ta… tìm được nhau… rồi lại hoang phí duyên Trời…”